Bài đăng nổi bật

Quản xứ: Linh mục Giuse Phan Văn Danh

MỘT TRĂM TÍCH TRUYỆN MÂN CÔI 

Toan tính cướp nữ tu về làm vợ, thi được ơn ăn năn hối cải.

Don Juan là 1 chàng thanh niên khét tiếng ăn chơi trụy lạc ở thủ đô nước Tây ban Nha. Cha chàng là 1 võ tướng, được nhà Vua sủng ái, ban cho nhiều chức tước, chỉ huy ba quân đánh bọn giặc Turc (tức là quân Hồi giáo đang cai trị Tây ban Nha lúc bấy giờ). Dựa vào thế lực của cha, y không còn biết sợ l
uật pháp, tha hố ăn chơi trác táng. Y đã dụ giỗ nhiều bà qủa phụ và phụ nữ xinh đẹp, con nhà qúy phái để thoả mãn dục tính, và giết nhiều tình địch để thoát thân. Mẹ Don Juan là 1 bà đạo đức, tối sáng lần chuỗi Mân Côi cầu cho các linh hồn trong luyện ngục. Bà mướn 1 danh hoạ vẽ bức tranh luyện ngục, trong đó lửa cháy bừng bừng đốt linh hồn những kẻ có tội. Bên trên cửa luyện ngục có 1 thiên thần và 1 bà đạo đức đang lần hạt Mân Côi. Thiên thần vói tay kéo 1 linh hồn ra khỏi luyện ngục. Bà gọi Don Juan vào và bảo: mỗi lần con đọc 1 chuỗi hạt Mân Côi thì con cứu được 1 linh hồn. Vậy khi mẹ chết con muốn cứu mẹ thì hãy lần hạt Mân Côi cầu cho mẹ. Ý tưởng ấy ăn sâu vào tâm trí đứa bé, như tờ giấy trắng có vẽ bức tranh. Từ đó hằng ngay Don Juan vẫn vào buồng đoc kinh với mẹ, cầu cho các linh hồn trong luyện ngục. Cha cậu lại là 1 võ tướng, cho nên bắt Don Juan phải học nghề đao binh chém giết quân thù. Bị ảnh hưởng bởi 2 khuynh hướng giáo dục, cho nên sau này, dù tội lỗi qúa sức, y cũng không quên đọc kinh cầu nguyện cho mẹ.

Một hôm y đang cùng bạn bè toan tính cướp 1 nữ tu xinh đẹp về làm vợ. Nhưng đang lúc chờ đợi giờ hành động, y chợt thấy có đám ma rất đông ngưòi, dài khỏang 1 cây số, toàn là các linh hồn người chết mặc áo đen, đầu đội khăn trắng tiến vào nhà thờ. Chàng tiến lên hỏi: đám ma của ai mà đông người như thế? 1 người trả lời: đám ma của Don Juan. Chàng bảo : Don Juan còn sống mà sao lại có đám ma? Không tin, chàng lại hỏi người khác, thì họ cũng trả lời: chúng tôi là những linh hồn được bà mẹ Don Juan khi còn sống lần hạt cầu nguyện cho. Nay chúng tôi trả ơn bà bằng cách đưa đám ma và cầu nguyện cho con trai bà là Don Juan. Ngay lúc ấy, y thấy 1 con rắn dữ tợn đen ngòm, từ trong quan tài nhảy bổ ra, nhào xuống đất rồi chết ngắc. Don Juan sợ quá, té nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự. Người ta túm lại xem, biết đó là Don Juan, thầm rủa: tên đại bợm chết đáng đời. Cảnh sát vực y dậy, xem giấy tờ, biết là bá tước Don Juan, đem về nhà cấp cứu. 3 hôm sau tỉnh lại, chàng kể hết đầu đuôi câu truyện. Rồi tình nguyện bán hết tài sản, xây cất 1 thánh đường nhỏ tạ ơn Đức Mẹ Mân Côi. Chàng xin vào dòng khổ tu lấy tên là Ambrosio, sống khắc khổ suốt 15 năm, lao động cực nhọc, chỉ ăn 1 chút bánh với rau chấm muối, uống nước lã, suốt ngày lần chuỗi Mân Côi cầu cho các linh hồn, theo lời mẹ dạy xưa. Chàng viết di chúc để lại: sau khi chàng chết, xin chôn xác dưới cửa ra vào thánh đường Mân Côi mà chàng đã xây cất, với chữ đề:” Đây là mồ chôn một người tội lỗi nhất thế giới”. Nhưng sau này ngưòi ta thêm chữ:” Nhưng đã biết ăn năn hối cải”

Lời bàn : Câu truyên đã được diễn tả trên nhiều sách vở báo chí, tiểu thuyết. Đền Đức Mẹ Mân Côi của Don Juan vẫn còn ở thủ đô Tây ban Nha, là 1 di tích lịch sử, và cũng còn là 1 trung tâm hành hương cho nhiều khách du lịch. Sức mạnh của chuỗi Mân Côi vô cùng hiệu lực đã làm cho biết bao nhiêu tội nhân ăn năn trở lại. Nói như vậy không có nghĩa là cứ phạm tội, rồi cứ tin tưởng vào lòng nhân từ của Đức Mẹ cho đến chết, thì thật là sai lầm và nguy hiểm ! 


                                                                                                                               pet:tin



MỘT TRĂM TÍCH TRUYỆN MÂN CÔI

Chuỗi hạt Mân Côi với vua Galicia

Alphonso từ ngày được tôn lên làm vua nước Galicia, đã tỏ ra rất oai phong lẫm liệt. Nhà vua đi đâu cũng có các quan văn võ tả hữu theo hầu. Thần dân của vua hầu hết là những người công giáo ngoan hiền đạo hạnh. Biết thế nên muốn lấy lòng dân, vua luôn tỏ ra mình là người đạo đức, có lòng kính mến Đức Mẹ Mân Côi, để triều đình và thần dân bắt chước. Cho nên dụng ý nhà vua là làm thế nào cho thần dân biết mình là người năng lần chuỗi Mân Côi. Vua cho đặt 1 cỗ tràng hạt thật dài để quấn vào thắt lưng, mỗi khi vua đi ra ngoài. Dân chúng ai cũng trầm trồ khen ngợi nhà vua rất ngoan đạo. Cho nên để lấy lòng vua, các quan cũng như thần dân, ai cũng mang tràng hạt, và cũng bắt chước vua năng lần chuỗi Mân Côi kính Đức Mẹ. Nhưng than ôi, thực tế phũ phàng thay! Vua chỉ giả hình vậy thôi. Chứ chẳng bao giờ ông đọc kinh cầu nguyện gì cả, chỉ lo ăn chơi trác táng .

Một ngày kia, vua lâm bệnh nặng, trong 1 thị kiến vua thấy mình bị đưa đến toà phán xét. Ma quỷ vây chung quanh tố cáo vua các tội phạm tầy đình, và chúng chực sẵn để bắt linh hồn vua xuống hoả ngục. Đang lúc Chúa Jesu Đấng Thẩm phán tối cao, sắp sửa luận phạt vua vào hoả ngục, thì Đức Mẹ xuất hiện biện hộ cho vua. Mẹ nói với Chúa Jesu: Con hãy thư thả để Mẹ xem xét lại vụ này. Đức Mẹ liền truyền cho các thiên thần đem các tội vua đã phạm khi còn sống để trên 1 bàn cân, và cỗ tràng hạt vua luôn luôn đeo bên mình, cùng các kinh Mân Côi đã được đọc do gương sáng đeo tràng hạt của vua, trên 1 bàn cân khác. Kết quả là cỗ tràng hạt nặng hơn các tội vua. Rồi Đức Mẹ nhìn vua 1 cách trìu mến và nói: để tưởng thưởng 1 chút công của con đã dành cho Mẹ, bằng cách đeo tràng hạt Mân Côi, Mẹ đã xin Con Mẹ cho con được ơn rất lớn lao là khỏi sa hỏa ngục. Con sẽ được sống thêm mấy năm nửa để làm việc đền tội. Nhà vua tỉnh lại kêu lên: “Ngợi khen chuỗi hạt Mân Côi của ĐứcTrinh Nữ Maria ! Nhờ đó trẫm được giải thoát khỏi sa hoả ngục”. Sau khi bình phục, nhà vua đã sốt sắng truyền bá kinh Mân Côi, và lần chuỗi Mân Côi suốt ngày.

Lời bàn : Câu truyện do chính thánh Louis Marie Grignion de Montfort kể trong cuốn Bí mật kinh Mân Côi của Ngài. Chỉ giả vờ đeo chuỗi hạt Mân côi mà còn được Đức Mẹ thương cứu giúp như thế. Phương chi là những người đeo tràng hạt Mân Côi thật lòng, vì lòng tôn kính, như điều kiện của hội viên hội Mân côi phải mang chuỗi hạt Mân Côi trong mình thì còn được ơn ích biết bao!


                                                                                                                              py: pettin.